Bích Thuận 20483
Thứ Tư, 18 tháng 12, 2013
BẠN NÓ ƠI...!!!
Lâu lắm rồi nó mới lại có tự xự,máy tính nó bị hỏng,nên nó nhát và lười,đó cũng chỉ là lý do mà thôi,,,,giờ này nó sẽ ko buồn nữa,nó sẽ sống cho bản thân nó,cho con gái nữa chứ,phấn chấn lên nó nhé....động lực để nó lại viết thì có nguwòi bạn nó bảo,,,,em viết cho anh 1 bài nhé,uh thì nó sẽ viết cho anh,viết về anh...nhưng nó viết ko hay...anh đọc rùi để đó đừng cười nó nhé....
......Nó và anh quen nhau cũng từ mạng ảo,trong nó.... anh cũng như những người anh nó quen biết,có những lúc đùa vu vơ,nó vẫn vui,vẫn thoái mái khi cứ tự nhiên đùa với anh như vậy,thời gian nó quen biết anh ko lâu,và nó với anh cũng ít khi nói chuyện nhiều,nhưng gần đây nó thầm cảm phục anh là 1 người có nghị,vượt qua mọi nghiệt ngã của cuộc sống,anh như thế...mà anh vẫn lạc quan ,yêu đời ...có lẽ nhìn anh để nó tự xem lại bản thân mình thôi...hihi...
Có thể nói rằng nó ko hiểu lắm những gì anh đang trải qua,nhưng 1 phần nào đó nó cũng hiểu có lúc anh cũng phải cố gắng nhường nào để vượt lên nghịch cảnh,vượt qua số phận,,,,,,nên anh đừng suy nghĩ nữa và bi quan nữa nhé,vì sau bao nhiêu cố gắng,sau bao nhiêu vất vả,hi sinh hết mọi thời gian của bản thân lé ra là để nghĩ ngơi,thư giãn.....thì nhìn lại anh vẫn thua thiệt mọi người.....
Nhưng anh àh,cuộc đời mà.có những thứ quý giá hơn nhiều,mà anh phải nâng niu nó,giũ gìn nó...vì nếu mất nó anh sẽ đau khổ rất nhiều,đó là sức khỏe và 1 tâm hồn lành mạnh anh nhé...ông bà ta thường nói,nhìn lên mình ko bằng ai,nhưng nhìn xún sẽ ko ai bằng mình mà...hãy cứ là anh như nó vẫn thấy anh nhé,lạc quan,yêu đời và yêu người....^^
Thứ Tư, 27 tháng 11, 2013
VU VƠ ĐÊM KHUYA
Mạnh mẽ lên nó nhé,,,đừng buồn nữa nó ơi... khi nó gặp 1 ai đó,mà nó cho rằng vô cùng ý nghĩa đối với nó...Và đặt trọn tình iu vào đó...nhưng cuối cùng nó nhận rằng,tình cảm đó chẳng được đáp lại...khi đó...nó ngồi trong bóng tối,với nỗi cô đơn dày vò...với suy nghĩ...nó là kẻ đơn độc nhất thế gian mỗi khi chạnh lòng nhớ về ai đó...đừng buồn nhé nó ơi....khi mãi chạy theo 1 người,bởi đơn giản,tình yêu là sự cho đi và không cần nhận lại.
.Bởi....yêu thương là vô điều kiện mà...
Thứ Năm, 14 tháng 11, 2013
ĐAU...............
Con người thật khó hiểu.Những khi ở một mình,cho dù có ấm ức đến thế nào đi chăng nữa cũng chỉ nghiến răng rồi cho qua.Thế nhưng khi bên cạnh có người quan tâm vỗ về,nó lập tức liền ko chịu đựng nổi mà kêu đau rồi rơi nước mắt,giống như hôm nay vậy,có người quan tâm sao nó vẫn thấy trống trãi ghê vậy cơ chứ,nó say và khóc như một đứa trẻ,nó sợ những lúc như này,nó sợ say nó sẽ khóc,nhưng sao nó ko làm chủ được mình thế này,cuộc sống khắc nghiệt với nó quá,tại sao tạo hóa lại ko cho nó cái đc gọi là hạnh phúc trọn vẹn thế này...Giông bão cuộc đời nó đến bao giờ mới kết thúc đây,mai này nó lại phải ôm con tha phương nơi xứ người để kiếm kế sinh nhai...ai đó ơi,có biết nó đau đến nhường nào ko,niềm tin của nó đánh đổi bằng nước mắt....gượng cười để sống cho ngày mai,bao nhiêu oán hận,bao nhiêu giận hờn trong nó tan biến hết,nó trong nó sáo rỗng,nó đau ...đau như con thú bị thương...cuộc sống ơi,ông trời ơi...cho nó sức mạnh đẻ vượt qua cơn bão giông của cuộc đời nó với,nó mệt mỏi quá rồi,đừng đẻ nó buông tay...cho nó thôi iu người,cho nó biết thương thân nó với....cho nó nghị lực nhé người ơi...cho phép nó lần này nữa thui...ko khóc nữa,ko gục ngã nữa,vững lòng mà bước nó ơi.....
Chủ Nhật, 10 tháng 11, 2013
LÀM SAO ĐỂ QUÊN ANH…..!!!!!!
Ngoài trời bắt đầu những cơn mưa nhỏ hạt....đêm lại về,là lúc nó sống với tâm trạng nhớ anh,,,,lại 1 đêm nó trằn trọc băn khoăn,lại 1 đêm nước mắt nó rới ướt gối vì nổi nhớ anh lại khắc khoải trào dâng,lại 1 đêm như những đêm trắng khác,nó làm gì nên tội mà sao ông trời bắt nó khổ thế này? tội là nó iu 1 người quá nhiều ư...nó biết yêu anh là nó đã sai rồi mà sao nó không thể ngăn nổi trái tim mình,lí trí bảo nó quên anh đi,ngay lạp tức và càng nhanh càng tốt,nhưng sao nó mềm yếu đến thế?
Tối nay nó cô đơn quá,nổi nhớ anh cứ da diết trào dâng,ước gì người ta có thể ún thật say 1 lần để rồi sáng mai thức dậy sẽ quên đi tất cả.Nhưng nó sẽ ko làm như vậy đâu,vì biết rằng khi say nó sẽ nhớ anh nhiều hơn,cảm giác này nó đã trải qua 1 lần rồi,lúc đó thân xác nó say,nhưng tâm hồn nó tỉnh hơn bao giờ hết,nó chỉ biết nhớ tới anh trong nước mắt và tuyệt vọng,cảm ơn anh đã cho nó biết được cảm giác thế nào là nhớ nhung 1 người,thế nào là quan tâm mộ người....người ta bảo cái gì dể đến thì cũng dể đi,nhưng sao đối với nó khó đến như thế,nhưng rồi cũng đi thật nhanh,ko ai có thể điều khiển đươc chuyện tình cảm,nó cũng ko hiểu được chính bản thân mình nữa....
Anh à...! nhiều lúc nó muốn lắm,được kể lể với anh tất cả những gì thuộc về cuộc sống xung quanh nó,thật nhiều....chỉ để mong anh chia sẽ cùng nó..nhưng rồi....nó đành im lặng...vì nó biết nó ko là gì của anh nên nó ko dám nói,và cứ thế nước mắt nó lặng lẽ rơi....chẳng biết đến bao giờ nó mới quên được anh đây...nó ước ao ai đó níu kéo mình lại,nhưng đó chỉ là ước thôi anh nhỉ.Giờ đây anh đã có tình iu mới rồi...! Và nó thầm cầu chúc anh hạnh phúc bên người ấy dù lòng nó ko muốn...nói vậy thôi chứ chỉ cần âm thầm biết anh hạnh phúc là nó sẽ vui lắm,sẽ có ngày nào đó,nó im lặng ra đi,anh sẽ ko còn thấy nó nữa...anh hãy sống cuộc sống của anh đi nhé,nó vẫn âm thầm dõi theo anh....!!!
Ừ ..!..vì nó ko là gì của anh mà,nhưng anh đã là 1 phần quá lớn trong trái tim nó rồi...hạnh phúc nhé anh.....
Thứ Tư, 6 tháng 11, 2013
MẸ ĐÃ LÀM ĐƯỢC GÌ CHO CON CHƯA….????
Sinh con ra mà ko lo được cho con thì mẹ thật là 1 người mẹ tồi tệ phải ko con gái,mẹ sinh con ra trong cái hạnh phúc ko trọn vẹn để đến hôm nay con gái mẹ phải khổ….ko cho con có được 1 người cha tốt….khi bỏ ra đi trong âm thầm thì mẹ cũng mạnh mẽ lắm,cứ nghĩ tự mẹ sẽ vực lên lo được cho con,,,nhưng cái điều nhỏ nhoi nhất mà mẹ cũng ko làm được,cuộc sống khắc nghiệt với mẹ con mình quá…ngày mang con về bên ngoại mẹ chịu bao tủi nhục,,,nhưng nhìn con lớn lên từng ngày mẹ hạnh phúc biết nhường nào,con là động lực là cuộc sống là niềm hy vọng duy nhất của mẹ còn xót lại…để mẹ vững chãi đôi chân mà bước tiếp nốt quãng đường phía trước…
Nói vậy chứ nếu như có 1 gia đình trọn vẹn hạnh phúc thì sẽ tốt hơn đúng ko con gái,con của mẹ có đầy đủ cả ba lẫn mẹ thì vẫn tốt hơn…để con được che chở…Nhưng mấy ai có đc may mắn đó con gái,vừa đầy đủ lại vừa hạnh phúc,để con lớn lên ko có ba như vậy mẹ cũng đau lòng lắm chứ….nhưng con gái à ! Cuộc đời thiên biến vạn hóa,lòng người mau đổi thay,ko phải mẹ ko bản lĩnh để giữ cái người gọi là ba cho con….nhưng mẹ đuối rồi con gái ạ,sức cùng lực kiệt,,,,họ thay đổi nhanh chóng …và cuộc sống của mẹ là nước mắt…mẹ cũng muốn sống trong hạnh phúc nhỏ,chứ ko muốn 1 mái nhà lớn mà 2 từ hạnh phúc lại là xa hoa….
Con gái ! để đi đến bước đường khó khăn này,mẹ cũng ko muốn…mẹ sợ mai này con gái mẹ phải hỏi : “ bạn con có ba đón ,sao con ko có ba hả mẹ,và muôn vàng những câu hỏi tương tự như thế…”…mẹ ko biết phải trả lời con gái mẹ sao đây ???
Mẹ đã từng có sai lầm,và từ đó mẹ học được những bài học cho cuộc đời của mẹ,giờ đây,nếu có ai hỏi mẹ hối tiếc ko,mẹ sẽ trả lời là ko hề hối tiếc…vì mẹ đã có con,trên tất cả mọi thứ con là kho báu của mẹ….kể từ lúc này chặng đường phía trước là thử thách của 2 mẹ con ta,1 sự bắt đầu mới ..mẹ con mình cùng cố gắng nhé con gái….mẹ yêu thương con vô cùng…
ĐN buồn…. 6/11
Chủ Nhật, 3 tháng 11, 2013
NHỚ.......!!!!!!!
Mấy hôm nay với
nó thật vui…thật vui bên những
người anh chị thân thương
của nó….nhưng sao lạ…nó
luôn tự hỏi,vui nhưng
sao nó vẫn cứ thấy
cô đơn…..giữa mọi
người….nó nhớ anh,nó ƯỚC
gì tại lúc này anh cùng ngồi đây với những người
thân iu của nó,để cùng nhau hàn huyên…tâm sự chuyện
nhân gian,nếu lở nó có vui quá nhậu say,thì có anh lo cho Sao lúc nào trong đầu nó cũng lãng vãn bóng hình
anh,sao nó ko xóa được a ra khỏi cuộc
sống của nó thế này…nó
mệt mỏi quá anh ạ…
Nó gặp anh từ cái duyên trong cuộc sống,nhưng số phận đã an bài cho nó và anh lại ko có phận…Có người bảo nó,tại sao ko làm 1 điều gì đó…để mình được vui hơn…sao cứ phải buồn bã mãi…trong khi nó là người thừa dũng cảm để làm điều đó….nó ko biết nữa,nhưng lí trí bảo với nó rằng,có những điều đừng thay đổi sẽ tốt hơn…có thể nó ko phải là người anh iu nhất,nhưng ít ra nó cũng ko bị mất trắng hoàn toàn…Như tình cảm nó dành cho anh cũng vậy….nó ko nhất thiết người ta phải nhận ra điều đó,chỉ cần tự nó biết nó hiểu là được..vì iu quan trọng hơn được iu mà…..và rồi nó chợt hiểu,dù nó có mạnh mẽ đến đâu,quyết đoán như thế nào…thì trái tim nó cũng chỉ là của cô gái mà thôi…nó từng ghét bản thân đó,vì đã để cho 1 trái tim quá nhạy cảm tồn tại….Ai đó đã từng nói đôi khi cái gì mà nâng niu và trân trọng thì lại vô cùng mong manh và dể vở,cái gì đi đến tận cùng lại chỉ để thất vọng mà thôi,nó vẫn tin vào cảm xúc của nó như bấy lâu nay nó vẫn làm,vẫn tin rằng : con người – sống là để yêu thương,nhưng đôi khi cái cảm giác cô đơn chợt ùa về, nó chợt nhớ 1 bờ vai,chợt thèm 1 cái nắm tay,được đặt bàn tay bé nhỏ của nó giữa lòng bàn anh để đc dổi hờn…và nũng nịu như 1 đứa trẻ….và rồi nó lại khóc….iu thương ai đó ko phải là điều sai,nó ơi…đừng khóc nữa,đừng buồn nữa…cố gắng lên nhé…
Nó gặp anh từ cái duyên trong cuộc sống,nhưng số phận đã an bài cho nó và anh lại ko có phận…Có người bảo nó,tại sao ko làm 1 điều gì đó…để mình được vui hơn…sao cứ phải buồn bã mãi…trong khi nó là người thừa dũng cảm để làm điều đó….nó ko biết nữa,nhưng lí trí bảo với nó rằng,có những điều đừng thay đổi sẽ tốt hơn…có thể nó ko phải là người anh iu nhất,nhưng ít ra nó cũng ko bị mất trắng hoàn toàn…Như tình cảm nó dành cho anh cũng vậy….nó ko nhất thiết người ta phải nhận ra điều đó,chỉ cần tự nó biết nó hiểu là được..vì iu quan trọng hơn được iu mà…..và rồi nó chợt hiểu,dù nó có mạnh mẽ đến đâu,quyết đoán như thế nào…thì trái tim nó cũng chỉ là của cô gái mà thôi…nó từng ghét bản thân đó,vì đã để cho 1 trái tim quá nhạy cảm tồn tại….Ai đó đã từng nói đôi khi cái gì mà nâng niu và trân trọng thì lại vô cùng mong manh và dể vở,cái gì đi đến tận cùng lại chỉ để thất vọng mà thôi,nó vẫn tin vào cảm xúc của nó như bấy lâu nay nó vẫn làm,vẫn tin rằng : con người – sống là để yêu thương,nhưng đôi khi cái cảm giác cô đơn chợt ùa về, nó chợt nhớ 1 bờ vai,chợt thèm 1 cái nắm tay,được đặt bàn tay bé nhỏ của nó giữa lòng bàn anh để đc dổi hờn…và nũng nịu như 1 đứa trẻ….và rồi nó lại khóc….iu thương ai đó ko phải là điều sai,nó ơi…đừng khóc nữa,đừng buồn nữa…cố gắng lên nhé…
Thứ Bảy, 2 tháng 11, 2013
Thứ Tư, 30 tháng 10, 2013
CHUYỆN
CỦA NÓ….!!!!!!
Đã lâu lắm rồi nó ko còn tâm trạng để mà viết bài về cuộc đời của nó nữa,từ cái ngày nó quyết định ôm con ra đi,nó nghĩ cuộc sống 2 mẹ nó giờ như ngọn đèn trước gió vậy,có j vui,có gì hay để mà viết,1 chuỗi ngày buồn bã,vậy mà hôm nay nó ko ngủ,nó ngồi nghĩ mien man,nó muốn viết cái gì đó thật nhiều thật nhiều,để nó ko phải khóc nưa,nhưng rùi…nó lại khóc…
Nó khóc…khóc đến mệt lả người, đã 2 năm rùi nó khép lòng mình lại,cũng có vài anh ngỏ lời với nó,hứa lo lắng cho nó và con,nhưng nó chỉ cười xem như đùa mà ko suy nghĩ,sao giờ…lúc nó gặp a,cảm giác nó than thuộc anh lắm rùi……a hiền,ko nói j với nó,chỉ là âm thầm lo cho nó thôi mà,có cái gì đó chân thành nơi anh,nó tin anh.và rùi…hình như nó nhớ anh thì phải,nó dặn lòng ko đc nhớ,vì nhớ là sẽ iu,mà nó thì còn quyền j mà iu ai nữa cơ chứ….nó hư quá….
Những ngày nó ở nơi đó thật vui,nhưng sau thẳm trong lòng nó đã bị 1 vết cắt…đau lắm…nó từng đọc của ai đó có câu…”Mắt ko thấy,tai ko nghe,thì tim sẽ ko đau “…cơ mà ai mượn nó tò mò cầm vào máy đt anh làm chi,nó biết anh có người iu,nó khóc trong đêm vắng,chỉ mình nó biết….nó đau như nào….2 ngày đc gần anh,đc vui chơi với anh…cũng xem như nó mãn nguyện lắm rùi…..nó say….say đến quên trời quên đất…..:(..
Nhiều khi nó tự hỏi,sao anh lại đi ngang cuộc đời nó,giá như nó ko gặp đc anh thì tốt biết mấy,nhưng có lẽ đó là số phận,lần đầu nó gặp anh…nó bị anh cuốn hút bởi sự chân thành và vui vẻ…khiến nó cứ nghĩ mãi về anh…thời gian nó được ở cạnh anh là thời gian nó vui nhất…lúc đó nó mới biết là nó iu anh mất rùi…ko dừng lại đc nữa…
Giowf thì nó bắt đầu iu,1 tình iu ko sớm ko muộn,nhưng tình iu của nó thành đơn phương mất rùi,nó sẽ xóa mọi kí ức về anh,với tình iu,nó luôn là người thất bại…
Đã lâu lắm rồi nó ko còn tâm trạng để mà viết bài về cuộc đời của nó nữa,từ cái ngày nó quyết định ôm con ra đi,nó nghĩ cuộc sống 2 mẹ nó giờ như ngọn đèn trước gió vậy,có j vui,có gì hay để mà viết,1 chuỗi ngày buồn bã,vậy mà hôm nay nó ko ngủ,nó ngồi nghĩ mien man,nó muốn viết cái gì đó thật nhiều thật nhiều,để nó ko phải khóc nưa,nhưng rùi…nó lại khóc…
Nó khóc…khóc đến mệt lả người, đã 2 năm rùi nó khép lòng mình lại,cũng có vài anh ngỏ lời với nó,hứa lo lắng cho nó và con,nhưng nó chỉ cười xem như đùa mà ko suy nghĩ,sao giờ…lúc nó gặp a,cảm giác nó than thuộc anh lắm rùi……a hiền,ko nói j với nó,chỉ là âm thầm lo cho nó thôi mà,có cái gì đó chân thành nơi anh,nó tin anh.và rùi…hình như nó nhớ anh thì phải,nó dặn lòng ko đc nhớ,vì nhớ là sẽ iu,mà nó thì còn quyền j mà iu ai nữa cơ chứ….nó hư quá….
Những ngày nó ở nơi đó thật vui,nhưng sau thẳm trong lòng nó đã bị 1 vết cắt…đau lắm…nó từng đọc của ai đó có câu…”Mắt ko thấy,tai ko nghe,thì tim sẽ ko đau “…cơ mà ai mượn nó tò mò cầm vào máy đt anh làm chi,nó biết anh có người iu,nó khóc trong đêm vắng,chỉ mình nó biết….nó đau như nào….2 ngày đc gần anh,đc vui chơi với anh…cũng xem như nó mãn nguyện lắm rùi…..nó say….say đến quên trời quên đất…..:(..
Nhiều khi nó tự hỏi,sao anh lại đi ngang cuộc đời nó,giá như nó ko gặp đc anh thì tốt biết mấy,nhưng có lẽ đó là số phận,lần đầu nó gặp anh…nó bị anh cuốn hút bởi sự chân thành và vui vẻ…khiến nó cứ nghĩ mãi về anh…thời gian nó được ở cạnh anh là thời gian nó vui nhất…lúc đó nó mới biết là nó iu anh mất rùi…ko dừng lại đc nữa…
Giowf thì nó bắt đầu iu,1 tình iu ko sớm ko muộn,nhưng tình iu của nó thành đơn phương mất rùi,nó sẽ xóa mọi kí ức về anh,với tình iu,nó luôn là người thất bại…
Những giọt nước mắt của nó,có bao giờ biết anh nhớ đến nó ko nhỉ?những ngày tháng sau đó là những tiếng nấc trong đêm,những giấc ngủ phải lịm đi vì mệt mỏi,nó biết anh luôn xem nó như 1 người bạn,nhưng anh của nó ơi.Cảm ơn anh đã trân trọng tình cảm của nó,và để cho nó được iu anh,chỉ như vậy là đủ rùi.Khi nó biết anh có nguwoif iu,nó đau đớn lắm,nó mong anh hạnh phúc dù với bất kì ai hơn và đau đớn với bất kì lí do gì.có lẽ người con gái anh iu là 1 cô gái đáng iu,tốt bụng,anh sẽ hạnh phúc với họ mà,2 người hạnh phúc sẽ có 1 người đau khổ,nước mắt này dành cho ai,cho nó hay cho anh?nếu biết iu lại tim nó đau thế này,thì nó sẽ bước chân ra khỏi tình ái 1 lần nữa,nhưng nó lại lỡ sa chân rùi,nó đang khóc…Những giọt nước mắt có thể xoa dịu đc nổi đau thì hãy cứ mặc cho nó khóc,vì chẳng có thuốc nào làm đc điều đó cho nó cả,nó biết rồi những nhớ nhung anh sẽ phai dần theo năm tháng,đừng ai bảo nó iu đơn phương là ngốc…cảm ơn đời đã cho nó gặp anh.để nó biết iu thương 1 người vô điều kiện là như thế nào…
Như đêm nay,lại 1 lần nữa nó nhớ anh,nó ko nghĩ nó lại iu anh nhiều đến vậy…nó sẽ ko bắt mình quên anh nữa,vì điều đó quá khó với nó,nó sẽ lưu giữ nó như 1 phần kỉ niệm đẹp đó,vì có lẽ anh cũng là 1 phần của cuộc đời nó mất rùi.
VIẾT CHO ANH....NGƯỜI PHƯƠNG XA.......!!!!!!!!!
Đà nẵng mùa này trở trời, mưa nắng thất thường, và nó một cô gái
mạnh mẽ đã phải phát ốm rồi anh à.
Sự đau ốm đối
với nó như giọt nước nhỏ thôi, chỉ cần ngày nắng lên, giọt nước sẽ bị hong khô
rồi tan biến. Nhưng anh có biết không, một giọt nước nhỏ cũng có thể làm tràn ly.
Và lúc này, giọt nước của nó đã tràn đầy rồi.
Nó quá mệt mỏi
khi phải chịu đựng trong một thời gian dài tại nơi cô đơn, không có tình người
và... nơi không có anh. Nhiều lúc nó tự hỏi “Anh ở đâu trên trái đất này!” vì
nó muốn chối bỏ việc anh đang ở trong trái tim nó. Nhưng càng cố hỏi,nó càng đuối
sức và mệt mỏi hơn. Cuối cùng thì... nó ốm rồi anh ạ.
Anh đừng
trách nó vì sao nó hay kêu ca nơi nó đang sống, tại sao nó không thể chấp nhận Đà
Nẵng như nó chấp nhận anh và nơi phương xa, nhưng nó luôn nói yêu và sẽ chờ đợi.
Đơn giản thôi anh à, vì phương xa có anh và nó sẽ không cô đơn khi ở bên anh.
Còn ĐN, nó cũng chiều chuộng nó lắm chứ,đổ mưa lúc nó buồn, nắng gắt lúc nó bực
bội... ĐN hòa hợp với tính khí của nó, nhưng nó không thích sự giống nhau đó.
Vì không thích nên nó mới yêu anh - một chàng trai phương xa.
Nhưng đã có
lúc nó thấy ghét anh. Đó là lúc anh vì công việc mà lãng quên nó. Vậy mà nó chưa bao giờ cảm thấy ghét phương xa
đó. Có lẽ đó là lý do khiến nó quên ngay những điều anh làm nó buồn và thôi ghét
anh. Vì anh thuộc về nơi đó.
Nó biết, cô
gái nhỏ là nó không thuộc về nó.Nó chỉ đang ở cùng nó chứ không bao giờ thuộc về
nó. Thế nên, một thời gian khá dài gồng mình lên chịu đựng, nó đã bị ốm rồi anh
ạ.
Nó sinh ra và
lớn lên cùng ĐN, ĐN chưa bao giờ bắt nó phải yêu, phải nhớ, phải quên... Vì đn
luôn ở bên cạnh nó, chờ em quay về mỗi lúc đi xa. ĐN nơi có những người nó yêu
thương, rất nhiều. Nó đã mù quáng khi yêu anh, nó đã đưa mình vào một chiếc hộp
chỉ có nỗi nhớ, nỗi buồn, yêu thương của anh và nơi phương xa đó. Để rồi khi
chia tay phương xa, nó rơi vào cô đơn vì anh đã mang những thứ nó đã cố nắm giữ
đi xa thật xa.
Nhưng giờ đã đến
lúc nó phải thức tỉnh, phải học cách yêu thương chính bản thân mình và những người
ở ngay bên cạnh nó, yêu thương ĐN - nơi nó biết nếu phải rời xa, nó cũng se buồn
nhiều lắm.
Mất mát nhiều,
yêu thương cũng thật nhiều. Giờ đây nó lại là cô gái mạnh mẽ giữa ĐN nhỏ bé,
không còn rộng lớn như trước đây, vì đã gói gọn lại nằm trong trái tim nó. Đó gọi
là yêu thương thật sự anh à, dù một thứ có to lớn đến đâu, chỉ cần yêu thương
thì thứ đó cũng sẽ nằm trong tim một người bình thường, bé nhỏ.
Nó vẫn yêu phương
xa, nhưng không phải vì nơi đó có anh mà vì nó nhận ra, trước khi yêu anh, Phương
xa đã nằm sẵn trong trái tim nó.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)